Bỗng chốc, cô không nhìn thấy rõ khuôn mặt anh. Lúc nhìn rõ, anh đang đi về phía cô, lúc không rõ, lại không thấy anh đâu. Cô đang dùng ánh mắt tìm kiếm, thì miệng đột nhiên bị bịt lại, cô bị kéo vào buồng vệ sinh phía sau.
Mấy người đàn ông đang tiểu tiện trong phòng vệ sinh thấy có đàn bà đi vào, đều cuống quít kéo quần chạy ra ngoài.
Cửa gỗ cũ nát bị đóng mạnh, anh túm áo cô từ phía sau nói: “Lại theo tôi, thì tôi cưỡng hiếp cô!”
Cô cũng không thấy sợ, chẳng qua chỉ nhìn anh đến ngây người. Anh chống lại hai mắt chớp cũng quên cả chớp của cô, chợt hiểu lời cảnh cáo của mình không có tác dụng. Anh đẩy mạnh cô vào tường, bàn tay mò vào quần áo của cô nói: “Tôi cưỡng hiếp cô cũng sẽ không cho cô tiền.”
Ngòn tay anh lạnh như buốt, vuốt ve qua lại trên áo lót của cô. Cô theo bản năng cách lớp quần áo giữ tay anh lại, hoang mang nhìn anh. Nhìn thấy anh cười trêu tức, cô cũng cười, thả tay ra nói: “Được.”
Anh mang vẻ mặt thất vọng, rút tay về, hít một hơi thật sâu, lúc quay đầu lại liền dùng sức nắm cằm của cô nói: “Đầu cô bị bệnh à.”
Đầu của cô bị hất mạnh về sau, chờ cơn choáng váng qua đi, đã không còn thấy anh nữa, chỉ tiếng nước nhỏ tí tách và tiếng cửa cọt cọt kẹt kẹt.
Màn đêm vừa buông xuống. Âm mười bảy độ. Gió Tây Bắc.
Đêm nay anh không biểu diễn, cô mất hứng đứng ở trong góc nghe khách dặn dò. Cô vẫn để tóc mái dài, che nửa khuôn mặt, căn bản không nhìn rõ mặt mũi ra sao. Bộ đồ lót màu xám bình thường nhất, che nơi đặc trưng của phụ nữ. Nếu cô không mở miệng, cả người sẽ thành một làn khói bay lượn lờ như cái bóng. Ở nơi này, làm một cái bóng dễ sống hơn là làm một con đàn bà.
Buổi biểu diễn đã tiến hành được một nửa, bầu không khí cũng đạt tới điểm cao nhất. Đủ loại chất lỏng bị đổ xuống, cô đứng gần nhất nên không thể may mắn thoát khỏi bị rượu văng lên người. Quản lý vẫn nhìn cô không thuận mắt nên để cô đi lên trấn mua hạt cà phê. Câu lạc bộ ở vị trí hẻo lánh, nhưng gần đó có rất nhiều quán rượu, khách sạn và cửa hàng. Quản lý chỉ định phải lên trấn để mua hạt cà phê, cô buộc lòng phải đi bộ mấy km trong đêm đông lạnh để mua.
May là, cô đã quen rồi. Chỉ cần anh ở đây một ngày, cô sẽ không rời đi.
Lấy áo khoác ngoài đã lòi ra vài sợi bông, cô cầm mười đôla của tên quản lý lên đường.
Bên ngoài thật là lạnh. Hai ngày trước tuyết còn tích tụ trên mặt đất, vài hạt tuyết nhỏ bay trên không trung. Gió thổi tóc mái cô bay ra sau tai.
Lúc này, xung quanh câu lạc bộ vẫn còn rất nhiều người đang hoạt động. Có một số lái xe vì tiết kiệm tiền mà dứt khoát ngủ trong xe, lúc cô đi ngang qua nghe được tiếng ngáy rất to của bọn họ, nghe kỹ còn có thể nghe được tiếng đàn violon. Cô không để ý, đi vài bước nữa dần dần cũng nghe rõ giai điệu, cô sửng sốt quay đầu lại. Đó là <>! Cô sợ mình nghe nhầm, lấy tay che lỗ tai đi về phía phát ra tiếng nhạc.
Dưới đèn đường, ngọn đèn mờ nhạt hình nón chiếu sáng một khoảng đất. Những bông tuyết thật nhỏ bay lượn khắp nơi, rơi trên mái tóc đen mượt, hòa với tiếng vi-ô-lông thê lương.
Đó là người vẫn quanh quẩn trong giấc mộng của cô.
Cô không khống chế được đôi chân mình, từng bước một đi về hướng người kia. Đứng ở nơi cách anh mười mét, lẳng lặng nghe.
Đường Nhất Đường đã kéo bài hát này hàng trăm lần, hai mắt không ngừng liếc nhìn khắp nơi, chờ mong có người ném tiền xu vào trong hộp đàn trên mặt đất. Anh dùng khăn quàng cổ sợi thô bao lấy nửa khuôn mặt, mặc một bộ quần áo bảo thủ hoàn toàn không giống ngày thường.
Tiếng tiền xu va chạm vào hộp đàn đặc biệt vui tai, anh nghĩ đến việc có thể dùng nó đổi lấy rượu thì tâm tình rất vui vẻ, kéo càng thêm hăng say. Sự hăng hái còn chưa có qua đi, một bóng người màu xám quen thuộc cách đó không xa khiến anh nhướng mày. Tại sao ở đâu cũng gặp nhỏ ngốc kia vậy. Anh làm bộ không phát hiện ra cô, hy vọng cô nghe một lúc cảm thấy không có ý nghĩa thì hãy mau rời đi.
Nhưng mà tay kéo đàn của anh đã mỏi nhừ cô vẫn chưa chịu rời đi. Chẳng lẽ thật sự chờ anh cưỡng dâm cô sao? Khinh thường nhìn cô một cái. Anh vừa định xoay người lại nhìn thấy động tác của nhỏ ngốc kia sau cây cột. Cô lại có thể nhảy trên nền nhạc của anh, nhảy hay là nhảy cổ điển. Tuy rằng mặc quần áo vừa dày vừa nặng, nhưng từ động tác tay vẫn có thể nhìn ra cô có kỹ năng cơ bản.
Anh thoáng kinh ngạc, trước mắt sáng ngời, lại nghĩ đến một cách tốt để kiếm tiền.
Liếc mắt trông thấy nhỏ ngốc kia vẫn chưa có ý rời đi, anh đột ngột dừng ở nửa bài nhạc, khiêng đàn trên vai, đi đến trước mặt cô đẩy cô lui về sau nói: “Cô vẫn bám lấy tôi có phải không.”
Cánh tay Bạch Khả giơ lên đang cứng ngắc giữa không trung, sương trắng trong miệng Đường Nhất Đường phả lên mặt cô, cô ngây ngốc trợn mắt nhìn. Tuyết rơi trên lông mi, làm mí mắt lạnh lạnh.
“Tôi…… Tôi……” Cô lại bắt đầu nói lắp.
Tay trái Đường Nhất Đường cầm đàn, tay phải chống lên vai cô nói: “Tôi biết rồi, cô muốn nói cô thích tôi có phải không?”
Bạch Khả gật đầu như giã tỏi.
Lỗi suy nghĩ thẳng như ruột ngựa của người phụ nữ này Đường Nhất Đường đã lĩnh giáo rồi, nên chẳng buồn nói cái gì nữa. Anh không chút khách khí kéo áo cô, lôi cô đến dưới đèn đường.
Màu sắc ấm áp của ngọn đèn bỗng chốc khiến trước mặt Bạch Khả sáng trưng. Cô ngẩng đầu nhìn những bông tuyết trong suốt lơ lửng dưới ánh đèn, vui vẻ thò tay hứng.
Đường Nhất Đường cốc một cái thật mạnh trên đầu cô nói: “Không phải mang cô đến ngắm tuyết.”
Bạch Khả cứ cười hì hì với Đường Nhất Đường. Có thể cùng anh đứng dưới ngọn đèn, cô cảm thấy thật hạnh phúc.
“Thế này đi tôi kéo đàn, cô nhảy.” Đường Nhất Đường phân việc nói.
Anh đặt đàn lên cổ lần nữa, lại thấy Bạch Khả cứ ngẩn người, mới thúc giục nói: “Cô nhảy giống như vừa rồi là được. Không phải cô thích tôi sao, thích thì nhảy cho tôi xem đi.”
Bạch Khả hưng phấn nói một câu “Tôi thích anh”, sau đó cởi áo bông ra, chuẩn bị động tác xong xuôi.
Nhưng mà lần này Đường Nhất Đường không kéo <> nữa, mà là <>. Anh cố ý đùa giỡn cô.
Bạch Khả nghe xong một đoạn ngắn, thay đổi tư thế, nhảy theo nhạc bằng vũ đạo đội quân tóc dài làm cách mạng.
Đường Nhất Đường nhìn kỹ thuật nhảy cũng coi như đúng chuẩn của cô, thoáng kinh ngạc. Xem ra không thể nhìn người từ vẻ bề ngoài — Cô còn ngốc hơn so với tưởng tượng của anh.
Những người da trắng đi ngang qua nhìn thấy bọn họ dốc sức biểu diễn như vậy, cũng dừng chân thưởng thức một lát.
Chẳng mấy chốc, trong hộp đàn của Đường Nhất Đường đã có rất nhiều tờ tiền giấy. Có tiền rồi, anh kéo rất vui vẻ. Mặc kệ Bạch Khả có lạnh hay không, có mệt hay không, Tay anh vẫn kéo bài nhạc kia liên tiếp ba lần mới dừng lại.
Kể ra hôm nay cũng có thu nhập, đủ tiền uống rượu trong một tuần. Hào phóng rút ra mười đôla nhét vào trong túi Bạch Khả, Anh nhấc hộp đàn bước đi.
Bạch Khả không nói câu nào, chỉ nhìn anh rời đi, mãi đến khi anh hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mới thò tay sờ sờ tờ mười đôla kia. Đây là lần thứ hai anh cho cô mười đôla.
Nhảy nhiều khiến cả người nóng như lửa, cô cầm lấy áo khoác trên mặt tuyết, đón gió lạnh bước tập tễnh lên trấn mua hạt cà phê.
Năm ấy, cô mười tám tuổi.
Cô không nghĩ tới, có một ngày vào nhiều năm sau, cô lại đang chạy trên đường quốc lộ 35 liên tiểu bang đến Kansas. Ch